Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013

Tiểu phẩm: KHI CÂY ĐÒN XÓC LÊN TIẾNG

                                                                                                       (Tiểu phẩm)                      
                                CÂY ĐÒN XÓC LÊN TIẾNG

        Kể từ khoa học phát triển ảnh hưởng sâu vào ngành nông nghiệp, tiếng máy reo vang trên đồng thì đôi vai người nông dân cũng đỡ vất vả nhiều. Bởi thế mà cây đòn xóc gần như nghỉ ngơi hẳn, có nhà thì bỏ đi, có nhà thì gát nó lên giàn cất nông cụ làm vật kỉ niệm hoặc phòng khi cần đến.  
        Nằm trên giàn nghe câu chuyện rôm rả, có chút bộc lộ lời lẽ bất bình giữa chủ nhà và khách thân về một ai đó, đòn xóc cũng suy nghĩ lắm. Chuyện rằng: Hôm trước ông Dùi đến nhà chú Hai chơi, khơi chuyện ông Lành ở cuối xóm, nhà nghèo, thiếu thốn mà cho con ăn học đứa nào cũng đến tú tài. Tuy chú Hai được cái làm lụng có của ăn của để nhưng con cái thì không học hành đỗ đạt cao. Thế nhưng chú không hề ghen tị mà thật lòng khâm phục ông Lành về hào con nên có thêm lời: “Nhà ông Lành khó khăn lắm, vài năm trước đây nhà ông còn vách đất và chưa mắc được điện thắp sáng, ông thì quanh năm vất vả, thật tội nghiệp. Mà cũng chưa gặp may cho ông, đứa con đầu nghe đâu tốt nghiệp cử nhân tổng hợp khoa lịch sử, chưa xin việc được, cháu ấy phải đi làm trái nghề trong nam, lương còn thấp, chưa giúp được gì cho đứa út vừa đậu vào đại học ”.
     Ông Dùi gật đầu ậm ừ khi nghe chú Hai nói, sau đó uống trà tán gẫu rồi ra về.       
     Hôm vừa rồi gặp ông Lành trong bữa cỗ, chú Hai thì vồn vã chào, hỏi thăm con cái, còn ông Lành thì lạnh nhạt trả lời chiếu lệ. Thấy lạ với những lần gặp trước đây nên chú Hai bình tĩnh gạn hỏi. Ban đầu ông không nói gì, nhưng rốt cuộc cũng bộc lộ bản tính thật thà, trách chú Hai khinh ông nghèo, cho con học chi cho lắm, học lịch sử thì làm gì có nhiều tiền. Chú Hai ngã lẽ ra từ việc ông Dùi hỏi mua cái chum xưa mà chú Hai không bán, bởi đồ vật đó chú còn đang cần dùng, do không thoả ý nên ông Dùi châm lời khích bát.
 “Thật là thứ đòn xóc nhọn hai đầu”; người khách của chú Hai bực mình buộc miệng nói to.
        Đòn xóc thấy vô cớ đụng chạm đến mình nên lên tiếng:“Các vị là nông dân mà quên tôi sao? Thử hỏi ông gánh bao nhiêu sào rơm rạ, bao nhiêu mẫu mía; đường rừng còn dùng tôi gánh củi về làm chất đốt nấu ăn,…vậy mà lại bảo “cái thứ đòn xóc nhọn hai đầu”, có oan cho tôi không thì bảo?
         Chú Hai và người khách ngưng vội chén trà bởi lần đầu tiên nghe lời nói của kỉ vật nhà nông. Giữa lúc bất ngờ, chú Hai đang tìm lời giải bày thì ông khách đứng dậy tâm sự với đòn xóc:“Anh là cây đòn xóc, bạn của chúng tôi từ thời gian khó mãi đến bây giờ, anh nhọn hai đầu là để giúp nhà nông làm bao điều hữu ích. Còn người chúng tôi trách kia họ lại có “tính đòn xóc” giỏi “nói thọc” hai đầu. Thôi đừng buồn anh cây đòn xóc nhé!
        

         
       

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét